Khi tuyên án, thẩm phán nói, “không có hy vọng rằng anh có thể tái hòa nhập cộng đồng”. Bản án 60-90 năm của tôi là một kết thúc bi thảm và quá dễ đoán của con đường tôi đã đi. Hiển nhiên, tôi đã cân nhắc kết liễu đời mình. Nhưng cuối cùng, tôi quyết tâm sống. Không có nghĩa là tôi quyết định không chết, nhưng thực sự sống từ thời điểm đó, để nắm lấy cuộc sống và tìm ra ý nghĩa và sự thật mà tôi có thể sống và làm.

Chuyện bắt đầu với tôi. Tôi bị ám ảnh bởi câu hỏi điều gì đã sai và làm thế nào để đặt nó đúng. Tôi muốn biết sự đỗ vỡ của tôi bắt đầu từ đâu. Là của tôi một mình hay tôi chỉ là một mảnh vỡ trong một sự tan rã lớn hơn nhiều? […] Khi tôi bắt đầu tỉnh thức, tôi thấy mình quan tâm đến những người khác và quan tâm đến chúng ta như một tổng thể. Tôi đang phát triển ý thức xã hội, rồi nó sớm biến thành hoạt động xã hội.
Quan điểm này giúp tôi trong một thời gian, cho tôi cảm giác trật tự đạo lý. Nhưng tôi sớm nhận ra rằng hoạt động của mình không khác gì với sự tức giận trước đó. Trong thực tế, sự tức giận của tôi đã lén trở lại, chỉ bây giờ nó được gói gọn trong ý nghĩa rằng tôi đang làm điều tốt và chiến đấu với cái ác. Tôi đã không bỏ được sự tức giận của mình, chỉ biện minh cho nó. Tôi vẫn còn kẻ thù, tôi vẫn bị cầm tù trong sự chống đối với họ, và tôi vẫn muốn chiến thắng, để tiêu diệt chúng. Tôi đã chuyển từ tìm cách tiêu diệt kẻ thù của mình ở mặt thể lý sang trí tuệ, xã hội, chính trị và triết lý. Hoạt động của tôi cũng y như suy nghĩ trước đây của tôi, là nhị nguyên.
Theo thời gian, thuyết nhị nguyên này đã nhường chỗ cho sự khát khao điều tốt lành giản dị. Nguyên nhân của sự thay đổi không có gì cao quý, chỉ là vì kiệt sức. Tôi chỉ đơn giản là mệt mỏi vì tức giận mọi lúc, mệt mỏi khi thức dậy mỗi sáng và nghĩ đến một trận chiến. Tôi cần một chút nghỉ ngơi. Nhu cầu này đã đưa tôi ra khỏi những phán xét đạo đức. Tôi đã phát triển khả năng nhìn mọi thứ qua con mắt của kẻ thù. Tôi thấy trong họ nỗi sợ hãi giống như thứ đã chi phối tôi từ lâu. Cùng một sự nhầm lẫn, cùng cố nắm lấy an toàn, cùng khao khát tình yêu. Tôi thấy nhân tính của họ, và điều này hủy hoại tinh thần chiến binh trong tôi.
Nhưng đây có phải là kết thúc hoạt động đấu tranh của tôi? Trong một thời gian tôi nghĩ làm sao có thể là một người đấu tranh mà không quyết định đứng về phía nào? Làm thế nào tôi có thể chiến đấu chống lại các nhà tù khi tôi đồng cảm với các quản ngục?
Tôi đã dành phần lớn cuộc đời của mình để chia thế giới thành hai bên, sau đó chiến đấu để bảo vệ người này chống lại người kia. Trò chơi có chiến lược, mục tiêu, cách chơi và đối thủ rõ ràng. Trò chơi có các quy tắc và bất kể chúng tôi thuộc phe nào, chúng tôi bị ràng buộc bởi các quy tắc. Nhà thơ Rumi đã chỉ ra một điều gì đó vượt ra ngoài trò chơi này khi ông nói, “có một vùng đất vượt ra khỏi những điều sai trái và đúng đắn. Ở đó, chúng ta sẽ gặp nhau.”
Khi tôi bắt đầu thấy mình ở những người khác, ngay cả trong những kẻ thù của tôi, tôi cũng thấy mình đang hướng đến vùng đất của Rumi. Ở đây trò chơi không phải là một trò chơi. Không ai thắng trừ khi và cho đến khi mọi người đều thắng. Ranh giới giữa nạn nhân và hung thủ không còn chạy giữa phạm vi của Tôi và Người Khác. Bây giờ nó chạy ngay qua trung tâm của tâm hồn tôi. Tôi là cả hai, vì chúng ta là cả hai.
Vậy còn lại gì để chiến đấu? Một nhà hoạt động ngoài công việc đấu tranh thì làm gì? À, để Chúa tính. Chúa là bên thứ ba. Không phải đứng về phía tù nhân hay cai ngục. Không phải ủng hộ lựa chọn hay sự ủng hộ cuộc sống. Không phải cánh Tả hay cánh Hữu.
Bên thứ ba đại diện một chút của sự chữa lành. Nó quan tâm đến kẻ thù nhiều như người bạn, nó nói rằng tình yêu là công lý duy nhất, chiến thắng duy nhất. Nó không muốn ai bị phá hủy. Nó không muốn thắng nếu người khác phải thua. Nó muốn một cái gì đó lớn hơn nhiều so với thắng và thua.
Tự hỏi bản thân những câu hỏi này tôi nhận ra rằng kẻ thù luôn phục vụ một mục đích nào đó. Mối quan hệ chiến tranh là mối quan hệ cộng sinh, trong đó kẻ thù ở một bên phục vụ một số nhu cầu bên trong kẻ thù ở phía bên kia, ngay cả khi cả hai phản đối sự thật này và tuyên bố họ chỉ chiến đấu vì họ không có lựa chọn nào khác.
Tôi nhận ra tôi có một sự lựa chọn. Thật vậy, tự do lựa chọn cách đáp ứng có thể là toàn bộ tự do duy nhất chúng ta có. Thế giới bên ngoài không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta nhưng sự tự do này luôn ở đó.
Tôi không cần có kẻ thù
Troy Chapman
Nguồn: https://www.awakin.org/read/view.php?op=audio&tid=2405