Giao Tiếp Trắc Ẩn

Trong hai lớp học gần đây, tôi có đề nghị mọi người làm một bài tập về tranh biện ý kiến với người có quan điểm đối lập. Sau một lúc, tôi đề nghị đổi vai thì có 2 người từ chối tham gia vì:

Tôi không thể phản bội lại những gì mình đã tin tưởng,

Em không thể chuyển sang vị thế của đối phương được vì như vậy thì em đánh mất chính mình

Trong khuôn khổ lớp học, tôi ghi nhận và tôn trọng lựa chọn của các bạn, nhưng tôi có buồn và băn khoăn về nỗi sợ “đánh mất chính mình”. Đầu tiên là từ trải nghiệm của chính mình.

Trước đây, tôi rất ngại nhận sự giúp đỡ của người khác, bởi tôi muốn mình là người độc lập, mạnh mẽ. Nếu phải nhờ vả thì hình ảnh độc lập, mạnh mẽ kia trở nên yếu đuối làm sao. Một cách cực đoan hơn, tôi rất ngại đụng chạm với tiền bạc. Có lần cậu tôi hỏi “con không thích tiền à?”, tôi nói “dạ, con thích tiền dữ lắm chứ, nhưng nếu con nhận giúp đỡ về tiền nhiều thì con sợ đánh mất chính mình”

Chính mình là gì thì mỗi người sẽ có một công thức khác nhau lắm, với bản thân tôi trước đây thì nó là những giá trị mà tôi tin tưởng một cách vững chắc. Vững chắc đến độ nó trở thành một tường thành khiến tôi gai góc và xù xì bao nhiêu với những cái ngược với mình, những người không giống mình. Nó đã khiến tôi nhìn thế giới toàn trắng – đen, đúng-sai, phải-trái.

Trong một thánh lẽ, vị cha xứ có giảng về cái chết. Cha nói:

Thực ra, chúng ta vẫn chết mỗi ngày. Nếu con người ngày hôm qua không chết, thì không thể có con người ngày hôm nay. Nếu con người 20 tuổi không chết thì con người 30 tuổi không đến. Vậy mà, có những người không bao giờ chịu chết. Khi nói về mình ở tuổi 30, họ chỉ nói về những đau khổ, oán hận ở tuổi 20. Họ không dám từ bỏ những đau khổ, oán hận đó vì như vậy không còn là mình. Họ nhất định để cho những oán hận, đau khổ tuổi 20 sống mãi…

Bài giảng của Cha John Phương Đình Toại, thánh đường Saint Paul

Bất chấp các tài liệu khoa học và âm linh nói về Cái Tôi bất định và có thể chuyển hóa thế nào, đây vẫn là một hành trình rât thử thách với nhiều người và chính tôi. Và chừng nào, hành trình này còn chật vật , tôi và những người giống tôi vẫn bị cầm tù bởi chính những gì mình tin tưởng.

Mong cho tôi và những người giống tôi có thêm những thuận lợi để cho phép mình xây dựng một chính mình tự do hơn, nhìn người khác nhân văn hơn, và cảm nhận cuộc đời này nhiều màu sắc hơn.