Có vô vàn lý do để chúng ta không thể mở miệng bày tỏ một mong muốn với người khác, tựu chung lại là:
- Ta nghĩ mình không có quyền gì để đòi hỏi (không có thiệt mà)
- Ta sợ người ta thấy mình phiền nhiễu, nặng nề
- Ta sợ ta đòi hỏi quá đáng
- Ta sợ người ta “quính giá” mình.
- và, ta sợ người ta từ chối
Một ví dụ như vầy nè:
Mình và người yêu cũ đã chia tay, trong khi mình vẫn còn quan tâm thì người yêu cũ đã có người yêu mới. Nếu gặp người yêu cũ thì mình cảm thấy lòng nhẹ nhàng vì người ấy vẫn ổn, nhưng khi thấy người ta vui vẻ bên người mới, chưa kể post đầy thông tin hạnh phúc trên tường thì tim mình vỡ vụn. Người yêu cũ bảo bây giờ xem mình như bạn, và đương nhiên họ có đầy đủ quyền để bày tỏ họ đang hạnh phúc như thế nào.
Hoặc giả sử mình với người yêu cũ đã chia tay, rồi vẫn nói chuyện tốt, rồi người ấy không nói chuyện nữa, rồi không phản hồi nữa, trong khi mình còn đang băn khoăn sao kỳ vậy thì thấy họ post đầy thông tin hạnh phúc trên tường của họ.
Mình đương nhiên sẽ chẳng thấy mình có quyền hành gì mà bảo họ “dẫn bồ ra chỗ khác chơi” hay “bớt khoe mình hạnh phúc” được không. Mình mà bảo với họ như thế thì họ có thể nói “tui đâu làm gì sai đâu…” nên mình sẽ cảm thấy mình thảm hại lắm. Vì họ nói đúng mà. Cho nên tim mình thì tan nát mà mặt thì phải tỏ ra “tỉnh bơ”, “ổn”, vì “thì họ có quyền mà”
Nếu buông ra cái kỳ vọng “được gật đầu”, buông ra nỗi sợ “kèo dưới” để quay về gốc rễ của đề nghị là đi tìm 1 nỗ lực để được đáp ứng Nhu Cầu của mình, liệu bạn có thể có thêm động lực và lòng can đảm không?
Một người A đã thực hành GTTA có thể nói vầy nè:
“Em biết em không có quyền gì để đề nghị anh làm điều này, chỉ là lúc này quá khó khăn cho em để nhìn thấy anh đang hạnh phúc bên người khác trong lúc em chưa chuyển chỗ làm được. Giai đoạn này em cần không gian để được lành và phục hồi nên anh có sẵn lòng giúp em tránh tối đa việc đụng độ 2 người, hoặc anh có thể bớt nói về việc mình đang hạnh phúc ra sau trong nhóm chung được không?”
Nếu người B cũng đã thực hành GTTA có thể trả lời:
“Anh không biết em đã khó khăn như vậy nên anh sẽ cố gắng hết sức tránh việc đụng độ cũng như chia sẻ cuộc sống riêng trong nhóm chung, em còn cần gì thêm không?…”
Nếu người B bảo “anh xin lỗi, anh nghĩ mình cũng có trách nhiệm nuôi dưỡng mối quan hệ này bằng cách cho người mới thấy vị thế của họ với mọi người xung quanh…anh nghĩ chuyện chúng ta cũng xong lâu rồi, nên em suy nghĩ thoáng hơn cho nhẹ nhõm, chúng ta cần sống tiếp cuộc sống riêng của mình…”
Thì A có thể phản hồi:
“ừ, vậy em hiểu anh muốn trung thực và nuôi dưỡng mối quan hệ mới này nên em sẽ tìm cách khác để có không gian hồi phục riêng cho mình. Ít nhất, em cũng có thể nói với anh 1 cách thật lòng. Vậy là đủ cho lúc này”
Rồi mình có thể bước đi mà không mang theo sự tự trách cứ hay phán xét người kia sao không thấu hiểu hay vì mình mà làm A, B, C, D…
Mình bước đi để tìm cái khác cho mình yên ổn và lành lặn, chỉ là không có sự có mặt của người kia mà thôi. Dẫu gì, yên ổn & lành lặn cho mình mới quan trọng nhất.
Để có thể bày tỏ, mình cần sẵng lòng với sự tổn thương để bước vào vùng đất thương lấy chính mình.